Cháy mình với trẻ tự kỷ
Ông mở trường dành riêng cho trẻ tự kỷ không chỉ vì hai đứa con mắc chứng này mà còn mong muốn truyền thụ kinh nghiệm của mình cho những bậc cha mẹ chẳng may có con tự kỷ.
7 giờ, cổng Trường Giáo dục chuyên biệt Khai Trí (214/25F Điện Biên Phủ, Bình Thạnh, TP.HCM) bắt đầu mở để đón trẻ. Cứ mỗi khi có phụ huynh đưa con đến thì bảo mẫu ra tiếp nhận với khuôn mặt cười tươi, chào hỏi. Sau những cái ôm hôn nhẹ, các cô dắt tay các em vào sân trường vui chơi, múa hát tập thể trước khi vào lớp. Một cậu bé chừng tám tuổi đang chơi cùng chúng bạn bất ngờ chạy lại phía một người đàn ông đeo kính đứng quan sát ở khu sân chơi, nói:
-“Chàoooo… ba.. a… a!”.
- “Chào con. Mình chơi banh nhé!”.
- “Chơ… ơi… banh…”.
Người đàn ông đó là bác sĩ Huỳnh Tấn Mẫm, cựu thủ lĩnh phong trào sinh viên - học sinh (SV-HS) trước giải phóng, người sáng lập ra ngôi trường chuyên biệt dành cho trẻ tự kỷ nói trên.
“Căn bệnh” lạ
Trên đây đoạn nói chuyện giữa ông với một học trò tự kỷ. Nói xong, ông ngồi xuống ném nhẹ trái banh về phía đứa trẻ. Cháu cầm lấy trái banh ném loạn xạ lại người ông, vừa ném vừa cười nức nẻ. Ông Mẫm giải thích: “Đó là những dấu hiệu đáng mừng cho thấy cháu đã khá hơn trước rất nhiều. Trước đây, cháu không chịu chơi với ai cả, khả năng giao tiếp gần như bằng không”.
Đã ngấp nghé tuổi 70 nhưng ông Huỳnh Tấn Mẫm vẫn mang phong thái nhanh nhẹn, sôi nổi của một thanh niên từng là thủ lĩnh phong trào SV-HS Sài Gòn khi xưa. Trong căn phòng làm việc chỉ vừa kê đủ một cái bàn và hai chiếc ghế, ông tâm sự về cái nghiệp và cũng là cái duyên khiến ông gắn phần đời còn lại với trẻ tự kỷ.
Sau mối duyên đầu với người vợ trước không trọn vẹn, được sự khuyến khích của hai cô con gái, ông đã đi bước nữa và quyết định thụ tinh trong ống nghiệm vì tuổi đã cao. Kết quả là hai đứa con trai kháu khỉnh chào đời. Hai cháu lớn lên như mọi đứa trẻ bình thường khác, gặp ai cũng muốn ôm ấp, mơn trớn. Khi thấy ông đi đâu về, các con cùng chạy ra reo lên: “Ba về!”.
Để trẻ tự kỷ vui chơi bình thường thế này là cả kỳ công của ông Huỳnh Tấn Mẫm cùng các giáo viên Trường Chuyên biệt Khai Trí. Trong ảnh: Ông Mẫm đang vui chơi cùng các trẻ tự kỷ trong sân trường. Ảnh: THANH MẬN
Đến hai tuổi, tự dưng hai cháu mất dần những khả năng nói, giao tiếp với người khác. Trường mẫu giáo trả cháu về với gia đình vì ở trường cháu không chơi với ai, đặt đâu chỉ biết ngồi đó, không ai chạm được vào người cháu. “Gia đình tôi lo lắng cho con nhưng cứ nghĩ cháu nó chậm phát triển rồi từ từ thì nó cũng bằng bạn bằng bè thôi. Ai ngờ đến khi con năm tuổi tôi mới để ý thấy trí não của cháu không bằng lúc hai tuổi nữa. Tôi đâm hoảng, đưa cháu đi Nhi đồng khám thì mới biết là cháu mắc chứng tự kỷ. Tôi về lục tìm tài liệu về căn bệnh này, tìm người để học, ở đâu có tọa đàm về tự kỷ là tôi đi”.