Tiếng khóc- có lẽ đối với những người bình thường như chúng ta là một hành động tự nhiên vốn có. Nhưng đối với Con – Một cậu bé bị chứng “ Tự kỷ” thì đó là những lời nói phát ra thông qua nước mắt mà tôi thường gọi là “ tiếng nói trong câm lặng”.
Con – Một cậu bé 6 tuổi, đẹp trai, bụ bẫm, ngoan, đáng yêu. Con tròn như “quả dưa hấu”. Nhưng đó không phải là cái cô ấn tượng về con. Mà ấn tượng con để lại cho cô chính là: “tiếng khóc”. Con không nói được, không có ngôn ngữ như bao đứa trẻ ở lứa tuổi của con có được, mà con “ chỉ có tiếng khóc” thay cho ngôn ngữ của mình.
Cô còn nhớ, ngày đầu tiên con vào lớp, vì là ngày đầu tiên con đến lớp, còn lạ lớp, lạ bạn bè, lạ cả cô giáo nữa. cho nên con đã lăn lóc giữa nền lớp mà khóc. Tiếng khóc của con như một lời cảnh báo cho cô “ tôi không biết cô, cô là ai ?!!!. “Tôi không đi học ở đây”. Mặc dù cô dỗ dành, ôm ấp, con vẫn khóc. Đến lúc cô chịu không nỗi con thì cô đành đi chỗ khác và dành “không gian” cho con quậy.
Rồi thời gian, con quen dần lớp, quen bạn, quen cô … Nhưng vì con không nói được nên “ tiếng khóc” của con như một báo hiệu để cho cô biết lúc nào con phẫn nộ, lúc nào con buồn, lúc nào con đói hay buồn đi vệ sinh. Nhờ có con, cô cảm thấy mình tinh tế như một người mẹ để biết lúc nào, vào thời điểm nào con cần cô giúp đỡ, hay con phẫn nộ, buồn tức. Cô cảm nhận như “tiếng khóc” của con làm cho cô trở nên nhanh nhạy hơn với mọi thứ xung quanh. Và dù con không nói được, con không có ngôn ngữ như bao đứa trẻ khác. Nhưng cô biết, con có cách nói của con, con có ngôn ngữ riêng của con để làm cho người khác hiểu được ý muốn hay nhu cầu của mình. Bây giờ cô hiểu được để giao tiếp được với nhau, không nhất thiết phải có lời nói, người câm điếc vẫn có thể giao tiếp tốt mà vì thế lời nói chỉ đóng vai trò phụ mà giao tiếp mới có vai trò chính.
Một cậu bé đáng yêu. Con vẫn thật là một cậu bé đáng yêu và bình thường như bao đứa trẻ khác. Bởi ở bên con, cô vẫn nhận thấy con thông minh, nhí nhảnh và rất tình cảm. Chính con là người đã dạy cho cô biết thế nào là yêu thương, nhạy cảm con đã giúp cô trở nên tinh tế của một người mẹ.
Cám ơn con – cậu bé đáng yêu.
GV lớp Thỏ Ngọc – Trường CB Khai Trí.
Một ngày cuối năm
Trịnh Thị Thanh